“….Bỗng tôi nhìn về phía phía mẹ, người đàn bà cao chưa đầy một mét năm mươi hai và bốn mươi cân chưa tròn rồi tự hỏi, động lực nào khiến mẹ kiên cường đến vậy, chưa một lần biết cúi đầu trước bão giông và sẵn lòng hi sinh tất cả vì tôi. Mỗi lần về quê, mẹ ôm ôm, đùm bọc, gói cho tôi tất cả những gì có trong nhà. Mỗi một lần, có điều gì khó nói, chỉ cần về với mẹ, sóng gió,bão lòng như biết ý tự bỏ đi. Chỉ một cái ôm thôi, những câu hỏi ban đầu như tìm được lối mở, bởi tôi biết trong tim mẹ có tôi.
Có lẽ, trên cuộc đời này, bàn tay nào rộng nhất, có lẽ là bàn tay của mẹ chúng ta.”