Sơn là một cậu bé nghèo cho thuê ngựa ở Đà Lạt. Trong lần đi nghỉ ở Đà Lạt, chị em Diễm làm quen với hai anh em Sơn. Suốt ba tháng hè, anh em Sơn đã tập cho chị em Diễm cưỡi ngựa, họ là bạn thân thiết với nhau. Chỉ vì chơi với chị em Diễm mà anh em Sơn bị ông Thiện – cha dượng nát rượu – đánh dập tàn nhẫn. Bà Thiện bán con Thiên Lý lấy tiền cho Sơn vào Sài Gòn ở với chú ruột là chú Hoàng học nghề sửa xe gắn máy. Một buổi đi học một buổi sửa xe. Tình cờ Diễm và cô bạn tên Vân bể vỏ xe gắn máy ghé vá . Diễm đã làm lơ người bạn cũ nghèo hèn. Thấy lạ, Vân để tâm tìm hiểu. Cô bé cảm phục ý chí vươn lên của cậu bé nghèo. Ông Thiện nổi cơn điên đốt nhà và ngã chết trong cơn hỏa hoạn. Con ngựa Phi Phụng cũng bị chết cháy. Bà Thiện đành dắt em Sơn – thằng Phát – vô Sài Gòn. Chú Hoàng giúp chị dâu 1 chỉ vàng. Ba mẹ con Sơn sắm xe thuốc lá và đùm bọc nhau ở một hiên nhà ngoài phố. Sơn ngoài sửa xe còn tranh thủ đi bỏ mối bánh mì và học rất giỏi. Phát thì đi bán báo.
Vân kể cho ba là bác sĩ Tâm nghe. Là người từ nghèo khó vươn lên, bác sĩ Tâm đồng cảm và hai cha con, thông qua cô chủ nhiệm Vân Anh, đã âm thầm trợ cấp tiền hàng tháng cho Sơn ăn học. Các bạn trẻ thi đậu vào những trường PTTH nổi tiếng. Năm thi đại học, Sơn đậu thủ khoa vô trường ĐH Bách Khoa, Vân đỗ vào trường Y. Bấy giờ Diễm mới thấy ý chí vươn lên mãnh liệt của Sơn và thầm thán phục. Nhưng khi Diễm ngỏ ý mời Sơn dự buổi tiệc mừng của gia đình thì Sơn từ chối thẳng thừng vì “đại gia đình” của Sơn cũng đã tổ chức một buổi tiếc ấm cúng. Trong buổi tiệc nhiều niềm vui và nước mắt đó, không ai thấy cô bé kênh kiệu Diễm đứng ngoài nhìn vào rồi lặng lẽ dắt xe đi với những giọt nước mắt hối hận – những giọt nước mắt muộn màng.