“Giữa cánh đồng trơ gốc rạ, Cao đưa mẹ đi bỏ ông ngoại. Chiếc xe tay ga mới coóng tấp ngay lề đường. Không một bóng người trong cái nắng oi bức vùng ngoại ô hoang vu. Mai kéo lê ông già đi qua từng bờ đê khô cằn sỏi đá như kẻ du mục bụi đường chăn dắt, gào thét inh ỏi bên tai đến lạc giọng. Cao đứng sững nhìn theo chằm chằm, nửa cắn rứt, nửa mông lung, nhìn theo vết chân mẹ lướt vội qua từng ụ rơm vàng óng.
– Mai ơi…
– Ông im đi, đừng có mà giở chứng. tôi đưa đến đây rồi ông ăn vạ hay làm thì thì làm, tôi không biết.
– Con ơi…
– Ông đừng khua môi múa mép nữa. Tính tình kỳ cục không thể chịu nổi. Ông đi qua mà ở với con trai ông.
Xô cha vào hốc cây trước ngõ nhà Tân, Mai phủi tay bỏ đi. Đoạn đường vắng vẻ, nứt nẻ, gồ ghề như thiêu đốt người đàn ông khốn khổ tám mươi tuổi”
Thái Cường đã bắt đầu như thế cho cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình: Những mảnh mắt nhìn. Đó là một bức chân dung lớn đông đúc những gương mặt và ẩn khuất những nếp gấp phận người. Các nhân vật trong Những mảnh mắt nhìn trải dài suốt 4 thế hệ của một dòng họ, có nhân có quả, mỗi người chịu trách nhiệm với lối sống, việc làm của mình. Yêu thương, oán hận, cưu mang, ruồng bỏ, nhưng cuối cùng họ cũng gặp nhau ở sự bao dung và hoà giải. Dù còn trẻ (sinh năm 1992) nhưng Thái Cường đã khá chắc tay khi triển khai tác phẩm theo cấu trúc của Từ điển Mã Kiều. Cường đã đăt mình trong những cách nhìn, cách nghĩ và sống theo những lối sống khác nhau mà các nhân vật khác nhau đã bày ra, trong đó có nhiều quãng đời, thế hệ, không gian khác nhau.